Mắc kẹt trong tâm trí

Một đêm ngủ với những giấc mơ nối tiếp nhau kỳ lạ.

a crop of ‘Starry Night’ from Vincent van Gogh

Tôi thấy tôi chạy vào một ngôi trường lớn với cầu thang cũ kỹ, tôi chạy lên các bậc thang ấy, rồi chạy thẳng tới một lớp học mà tôi cảm giác quen thuộc. Trong lớp trống không. Sau đó tự nhiên tôi biết một việc là tôi đang học lớp 12 mà vẫn chưa xong lớp 11, giống cảm giác lúc hồi ở Đại học bị rớt vài môn ở năm nhất, sau đó phải học lại các môn này. Đỉnh điểm là năm tư mà trong danh sách đăng ký môn học của tôi có đủ các môn trải dài từ năm nhất đến năm tư do tôi nợ môn nhiều quá. Lúc trong giấc mơ, tôi đứng sựng trong lớp học giữa bạn bè và cô giáo, tôi nghĩ là hơi mệt đây nhưng mà tôi tự trấn an là có những thiên tài học có 1 năm là xong luôn chương trình 3 năm phổ thông thì tôi ráng học một lần cùng lúc luôn cho xong 2 năm thì cũng không phải không thể. Đúng là cái thời Đại học là học đại, gồng lên học lướt các môn mà tôi không nghĩ rằng mình qua được các môn đó, nghĩ lại đúng là kỳ tích.

Tôi thấy tôi đang đi chơi ở đâu đó với một nhóm bạn, trẻ trẻ, và tôi thì chắc còn sinh viên. Rồi trong giấc mơ tôi ngồi cạnh một cô gái, dễ thương và cô ấy thích tôi. Cả nhóm bạn ngồi ăn uống, rồi hát bài gì đó chiếu trên phông nền. Chúng tôi cùng hát, cô ấy ngồi cạnh tôi, cô ấy nắm tay tôi nhưng tôi lại lo sợ và ngại ngùng. Tôi không muốn mọi người xung quanh thấy và không muốn họ biết chúng tôi có cảm tình với nhau. Sau đó, tôi thấy tôi lái xe máy chạy trên một con đường quen thuộc, hình như là đường Hai Bà Trưng. Cảm xúc trong tôi nó rối bời lắm, tôi thích cô ấy nhưng lòng tôi lại cắn rứt vì tôi sợ rằng tôi đang sai và đang làm tổn thương cho cả hai. Trong quá khứ, tôi đã thích nhiều người một cách vội vàng và điều đó đã khiến cho nhiều người tổn thương vì tôi. Có lẽ vì vậy, trong giấc mơ, trên con đường đó, tôi đã hát một bài Thánh ca và tôi khóc. Lúc đó, thời gian hình như là chiều tà.

Nửa đêm, tôi thức giấc và khó ngủ trở lại. Tự dưng tôi thấy khó thở, cảm giác lồng ngực nóng và khó chịu. Tôi vào nhà tắm để rửa mặt cho đỡ hơn chút. Tôi nghĩ khi nào mình bị Covid-19 mà không có triệu chứng rõ ràng không? Mà nếu vậy thì cả nhà sẽ bị lây hết rồi. Nghĩ đến đây mà tôi thấy bất an làm sao. Vì tôi lo lắng gia đình mà bị thì sẽ khó khăn nhiều lắm. Rồi tôi ngẫm nghĩ là nếu tôi dương tính thì khả năng đến từ đâu được vì thời gian qua tôi cũng ít tiếp xúc với ai, và nếu tôi bị nhiễm thì chắc chắn một trong những nguồn tiếp xúc của tôi cũng đã có ai là F0 và tôi đã biết rồi. Nghĩ ngợi vậy hồi thấy cũng yên tâm tí, xong rồi cố ngủ lại nhưng phải trằn trọc hồi lâu mới thiếp đi được.

Sáng nay, tôi thức giấc sớm hơn bình thường, và ngồi viết lách ở ban công. May thay, sáng nay trời mát mẻ vì do ban công nhà tôi hướng chính đông nên nếu nắng lên sẽ gắt lắm. Tôi là người mê ngủ sáng nhưng tôi biết tôi yêu cảm giác dậy sớm, hồi còn đi học buộc phải dậy từ thật sớm, khi mắt còn cay xè, mắt mở mắt không, nhưng sáng sớm yên tĩnh, gió lành lạnh táp vào mặt, nắng dịu nhẹ chiếu trong không khí như bầu pha lê tinh khiết, khiến một ngày mới thật đáng yêu làm sao. Tôi muốn tâm hồn tôi trở lại như những ngày đó, thật vô tư, trong sáng và thuần khiết.

Từ mai, tôi sẽ dậy sớm.

SSR, 14 July 2021.

--

--

My Christian life journey. Personal stories. Thoughts.

Get the Medium app

A button that says 'Download on the App Store', and if clicked it will lead you to the iOS App store
A button that says 'Get it on, Google Play', and if clicked it will lead you to the Google Play store